Con Tí Hoa ngu ơi là ngu! Tôi giở đủ tṛ láu cá với nó mà nó vẫn thích chơi với tôi. Nó lại hay nghe lời tôi. Mới đây, tôi bảo:
-Mày để tóc tém xấu hoắc! Trông cứ y cái thằng!
Nó không nói ǵ. Nhưng một tháng sau, tôi thấy tóc nó dài ra.
Hết tóc, tới tai. Tôi ḍm tai nó, phán
-Mày kiếm đôi bông đeo vào, chứ ai lại xỏ cọng chiếu!
Mấy ngày sau, cọng chiếu trên tai Tí Hoa biến mất, thay vào đó là đôi bông bằng nhựa, thứ trang sức rẻ tiền mà những người bán dạo thường bày lềnh khênh trước các cổng trường.
Những ngày cuối năm, mẹ tôi may cho anh em tôi mỗi đứa một chiếc áo màu đỏ điểm chấm trắng để mặc Tết. Thừa lúc mẹ đi vắng, tôi lén lấy ra mặc và chạy đi khoe với Tí Hoa:
-Áo Tết của tao đấy!
Tí Hoa sờ lên tay áo tôi, trầm trồ:
-Đẹp quá!
Rồi nó bước lui ra vài bước, nghiêng đầu ngắm nghía:
-Trông giống hệt cánh bướm!
Nhe nó tặc lưỡi xuưt xoa, tôi khoái chí nheo mắt:
-Mày nói mẹ mày may cho một cái áo giống như vậy đi! Tết tao qua rủ mày đi chơi, như vậy sẽ có hai con bướm!
Trước đề nghị hấp dẫn của tôi, mắt Tí Hoa sáng rực lên. Nhưng thoáng một cái, n ó bỗng cụp mắt xuống, vẻ buồn rầu. Tôi nghĩ bụng: chắc nó không dám hỏi xin mẹ nó, sợ ăn đ̣n!
Nhưng tôi đă lầm. Hai ngày sau, Tí Hoa ôm một xấp vải mới chạy sang t́m tôi, mặt mày hớn hở:
-Mẹ mua vải cho em rồi nè!
Tôi nhíu mày:
-Sao mẹ mày mua vải màu vàng?
-Ngoài chợ hết vải đỏ rồi!
-Vậy cũng được! - Tôi hắng giọng - Tao là bướm đỏ, c̣n mày sẽ là bướm vàng!
Từ bữa đó, tôi nôn nóng chờ đến Tết để rủ con Tí Hoa đi chơi.
Nhưng suốt buổi sáng mùng một, tôi chẳng thấy nó đâu. Tôi mặc chiếc áo mớiđi ra đi vào, ngóng nó dài cả cổ. Đây là lần đầu tiên Tí Hoa "dám" làm trái lời tôi.
Đầu giờ chiều, mặt hầm hầm, tôi chạy sang nhà nó. Tôi bắt gặp Tí Hoa đang mgồi gọt khoai dưới bếp.
-Sáng nay mày hẹn đi choi với tao sao mày c̣n ngồi đây? - Tôi hỏi, giọng giận dữ.
Rồi nhận thấy Tí Hoa vẫn mặc chiếc áo thường ngày, tôi tṛn xoe mắt:
-Chiếc áo mới của mày đâu rồi?
Con Tí Hoa chưa kịp trả lời tôi th́ thằng Tí Sún đă trả lời thay. Nó từ ngoài sân đi vào, tay cầm dây pháo chuột, trên người khoác chiếc áo vàng hoa cải, chiếc áo lẽ ra được may cho chị nó.
Tôi chớp mắt, hơi sững người một chút, rồi không nói không rằng, tôi quay lưng chạy thẳng về nhà, sau lưng c̣n nghe tiếng con Tí Hoa thảng thốt vọng theo "Anh đừng giận em! Anh đừng giận..."
Không, tôi đâu có giận ǵ Tí Hoa. Tôi chỉ chạy về nhà để "đi tiểu" thôi. Lát sau, tôi lại chạy qua, lần này chiếc áo đỏ chấm trắng trên người đă biến mất.
Tí Hoa phát hiện ra điều đó ngay. Tôi vừa ló đầu vào, nó đă sửng sốt kêu lên:
-Chiếc áo mới của anh đâu rồi?
Nó hỏi tôi giống hệt cái câu tôi mới vừa hỏi nó, ngộ ghê! Tôi cuời h́ h́:
-Mày không làm bướm th́ tao cũng cóc thèm làm bướm nữa! Bây giờ tao với mày chạy ra chợ xem người ta thi kéo co đi!
1992