KHOẢNG CÁCH

Một thời áo trắng của tôi rồi cũng sẽ qua, một thời đẹp nhất đang được tính từng ngày, từng giờ. Dù có nuối tiếc đến đâu th́ ngày ấy cũng đến, ngày cuối cùng của một thời đi học, ngày cuối cùng để giả từ trường lớp, thầy cô, bạn bè, ngày cuối cùng, tôi xa em.
Hai năm, một khoảng thời gian chưa phải là dài, mà cũng không phải là ngắn. Trong khoảng thời gian ấy có hai phần ba là những ngày tôi và em như h́nh với bóng. Làm sao tôi có thể quên được những chuỗi ngày đă qua ấy!
Em là mẫu người phụ nữ lư tưởng của tôi. Bởi em vui vẻ, dịu dàng, cởi mở, vị tha. Em có lối nói chuyện hấp dẫn người nghe dến lạ! Em có thói quen khi nói chuyện ít nh́n thẳng vào người đối diện, mà hay cúi nghiêng một bên đầu, dể mái tóc dài xơa một bên trước ngực vẻ e thẹn rất con gái. Tôi có thể ngồi hầu chuyện với em hằng giờ, mà không biết chán, bởi em luôn biết khơi gợi chuyện.
Thời gian là sợi dây oan trái buộc chặt tôi và em hơn. Hàng ngày, tôi và em có một buổi gặp nhau ở trường, c̣n một buổi gặp nhau ở nhà em hay nhà tôi, hoặc thư viện để cùng giúp dỡ nhau trong học tập. Sự thân thích "vượt bậc" giữa tôi và em, các bạn cùng lớp bắt đầu chú ư và chọc ghẹọ Tôi và em vẫn im lặng không phản đối lại lũ bạn, mặc dù, giữa chúng tôi chưa có ǵ với nhau, như những lời phóng đại của bọn chúng.
Chúng tôi lo lắng cho nhau, như những người đă yêu nhau thật sự.. Bằng cử chỉ, ánh mắt và lời nói, tôi biết được em đă đặt t́nh cảm cho tôi không ít. Và tôi cũng thế. Tôi bắt đầu có những đêm thao thức suy nghĩ về em, bắt đầu mơ mộng, tưởng tượng mông lung...Tôi không giải thích được t́nh cảm của ḿnh đối với em là thứ t́nh cảm ǵ. Tôi tự hỏi ḿnh: "Có phải tôi đă yêu?" và "t́nh yêu là thế chăng?"
Thấy tôi và em vẫn lặng thinh trước những lời chọc ghẹo của bọn chúng, thế là bọn chúng tăng cường chọc ghẹo ráo riết hơn nữa: "Thằng Tâm, mai mốt đóng giày cao một tấc, c̣n con Sương th́ đóng giày không có...đế, để khi nói chuyện, thằng Tâm khỏi phải ngước cổ lên, c̣n con Sương khỏi phải cúi đầu xuống". Bọn chúng c̣n đọc ca dao dể mỉa mai tôi và em: "Chồng thấp mà lấy vợ cao, như đôi đũa lệch so sao cho bằng".
Trước t́nh thế ngày một căng thẳng, mà tôi th́ vẫn im lặng. Nhưng em th́ đứng trước lớp dơng dạc nói: "Theo quan niệm của Sương, th́ t́nh yêu không phân biệt giai cấp, cũng như không phân biệt cao hay thấp. Ví dụ như người yêu của Sương là người hoàn toàn như mơ ước của Sương, nhưng v́ người dó hơi thấp hơn Sương, mà Sương từ chối t́nh yêu của họ, dể Sương đau khổ và đau khổ suốt đời à? Các bạn không thấy cô chủ nhiệm ḿnh sao? Chồng cô thấp hơn cô cả cái đầu, nhưng vẫn sống hạnh phúc bên nhau trong khi đó, biết bao cặp vợ chồng xứng lứa vừa đôi mà đă được như vậy chưa???"
Từ lúc đó, tôi cảm nhận được cái điều nghịch lư ấy, cái điều tưởng đơn giản mà hóa ra rắc rối!
Tôi thầm nguyền rủa ḿnh sao không to con như mọi ngườị Tôi buồn cho tôi sao vô phước, bởi gia đ́nh tôi chỉ có tôi là đồ...đẹt..Dĩ nhiên là tôi cũng trách em, sao lại dư giả chiều cao dến thế. Sao cái điều dư giả ấy không là của tôi mà lại là của em.
Bạn bè mỗi ngày một câu. Dần dần, tôi đâm ra chán nản, bất lực. Mỗi khi đi cùng em, cái khoảng cách cao thấp ấy cứ dày ṿ tâm trí tôi, và tôi suy nghĩ thật nhiều về vấn đề ấỵ Cứ thế, cái khoảng cách ngày một xa hơn.
Tôi tự nguyền rủa chính ḿnh, v́ không vượt qua nổi thử thách, để rồi âm thầm chịu đựng nỗi đau khi đă mất em. Tôi cố xóa mờ đi h́nh ảnh em trong tâm năo, nhưng hỡi ơi...càng cố quên th́ nỗi nhớ lại càng dai dẳng tâm cang. Lúc đầu em cũng buồn bă không kém ǵ tôi, nhưng em là người không bi quan, ảo tưởng như tôi. Em biết sống trên nỗi buồn như thế nào và biết vượt qua nỗi buồn như thế nào. Em đă nhận lời yêu một người mà mọi người cho là xứng với em. C̣n tôi, tôi vẫn không sao quên em được, mặc dù, tôi chưa nói với em lời yêu thương nào và em cũng chưa nói yêu thương tôi.
Tôi không dám trách em, chỉ tiếc rằng ḿnh không vượt qua nổi thử thách.
Mặc dù, em đă là của người ta, nhưng dù sao, tôi cũng c̣n dược gặp em mỗi ngày khi dến lớp. Rồi hè năm nay đă đến cũng như bao mùa hè khác, có khác chăng là khác ở ḷng tôi...Một mùa hè cuối cùng của một thời áo trắng. Mùa hè này, tôi măi măi xa em, xa con người bằng xương bằng thịt của em chứ h́nh bóng th́ không bao giờ xa được.

Nguyễn Trọng Tấn(Trung học Sư phạm Tiền Giang)

Xem Truyện Khác

Come Back To Main Page